Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

truyen sex - Một cuộc tình ngang trái

Vy vụt chạy trong đêm. Cô chạy, cứ chạy chỉ có hi vọng muốn độc nhất thoát khỏi ngôi nhà đó rồi sau này muốn ra sao thì ra. Chạy liền một mạch, gần đến điểm hẹn thấy bóng Huy thập thò đằng xa. Cô mừng rỡ gắng lê những bước chân cuối cùng bởi chưng quá mệt để lại gần anh nhưng không được. Cô ngã khụy xuống nền đất ẩm thấp, lầm lội của con đường tắt heo hút. Cũng may Huy kịp nhìn thấy vội chạy lại đỡ cô lên. Hai người mừng mừng, tủi tủi sau bao ngày xa cách. Giờ gặp lại nhau với niềm vui khôn cùng nhưng khó khăn phía trước còn muôn ngàn mà hai người cũng không thể lường trước được.


day la noi dung footer



Huy và Vy yêu nhau từ những ngày trước hết khi bước chân vào cánh doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat cửa cực kì học. Một ái tình nhẹ nhàng, thuần khiết khẽ len lói nảy mầm từ năm cuối cấp thời trung học phổ thông. Những buổi đi học về cùng đường nhau. Những lần trêu nhau quá đà mà đánh nhau rõ đau hay những khi Vy đứng một mình tức tối coi đống cặp sách của Huy cùng mấy thằng bạn chí thân của nó sau giờ học để đánh điện tử đến tối mịt. Chỉ có vậy vậy mà hai đứa thích nhau từ khi nào không hay. Tình yêu trẻ thơ phải mãi tới khi rời xa quê hương. Lên đường nhập học cực kì học và chuẩn bị thành " người lớn" Huy mới dám thổ lộ với Vy.


Trong một tối có thể nói là "đẹp trời" nhất sau bao ngày chần chừ, đắn đo và suy nghĩ. Viết ra bao câu từ hoa mỹ để đợi ngày thích hợp " đệ trình diễn" trước Vy. Rồi đúng 8 giờ theo Huy nghĩ lúc đó Vy đã ăn cơm và đang ngồi rảnh rỗi. Huy cầm telephone lên lóng cóng bấm những chữ đầu tiên. Huy nghĩ nhắn thế nào nhỉ. " Vy thân yêu" , " Vy yêu dấu" Huy đều thấy nghe sến kiểu gì đó vì chưng chưa tỏ tình mà đã nói thế thì không hay.


Huy lại nghĩ hay là nhắn tin thế này " Vy ơi" nhỉ. À mà ôi thôi nghe cộc lốc quá. Chỉ mỗi câu mở màn đã khiến Huy đau đầu rồi. Huy buông con telephone " cùi" đến rầm cái xuống giường, mặt chiêu đăm nghĩ ngợi. Nhắn tin không ổn. Vừa khó lại không biểu lộ được tình cảm. Huy hít một hơi dài rồi thở ra sảng khoái để lấy lại tinh thần. Nó quyết định phương án hai: gọi telephone trực tiếp.


Nó bấm số phận phôn của người mình thương. Bản nhạc chờ " Ngày đẹp tươi" của Vy vang lên. Nó run run hồi hộp chờ người nhấc máy. Cũng may là Vy cài nhạc chờ chứ để hồi chuông " tút...tút..tút..." khô khốc thì không biết làm cho Huy mất bình tĩnh đến cỡ nào.


- A lô


Huy giật nảy mình lắp bắp:


- Vy à, đang....đa..ng... làm chi đó?


- Chơi thôi, nay thừa đồng cân gọi cho tao hả?


- ừ... à...không. Tao chỉ...muốn..muốn....nó...i....


- Nói gì? Nói mau lên. Như cái thằng điên ý – Vy cáu.


- Tao đồng cân muốn nói. Tao...tao...yêu mày. Tao yêu mày Vy à.


Đầu dính dáng bên kia cười vang sảng khoái:


- Hôm nay bị làm sao vậy Huy. Uống nhầm thuốc à. Hô...hô..hô......


- Tao... tao nói thật mà – Huy lắp bắp xen lẫn tự ái.


Vy lúc này cũng bớt cười hơn. Nó khẽ hạ giọng


- Thôi, đùa thế đủ rồi. Tao đi chơi đây. Không nói chuyện với đứa ẩm IC như mày nữa.


Vy hớt tóc vội máy xuống. Nó sợ rằng Huy sẽ nhận ra nét lúng túng của nó. Vừa rồi Vy gắng cười to để át đi bối rối chứ thật ra Vy cũng thích Huy lâu lắm rồi. Tình cảm này Vy tiền để trong lòng chứ không dám nói thẳng với Huy sợ tình bạn mất đi mà tình yêu cũng chẳng doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat có. Nay được Huy tỏ tình Vy ngạc nhiên xen lẫn niềm vui. Nó nằm thẳng xuống giường. Hai mắt lim dim mộng màng tự mỉm cười mãn nguyện. Vy chiêm bao đang nắm tay Huy chạy trên cánh đồng tràn trề bông lau trắng muốt đầy lãng mạn giống như bộ phim Hàn Quốc Vy thức thông đêm để xem hay chí ít cũng gặp túc trực tiếp kiến Huy nhìn vào ánh mắt của hắn và được hắn thổ lộ câu "anh yêu em".


Thế đó, từ cái hôm " tỏ tình" đó nhắn tin qua lại luôn hơn rồi dần dần thành ý trung nhân thật sự của nhau. Hai đứa học xa nhau. Đứa Hà Nội, đứa Nam Định. Xích mích hiểu lầm cũng không phải là ít nhưng với tính chất nóng nảy mà không để bụng lâu của Vy lại trung hòa với tính ít nói, nín nhịn của Huy thành thử dù có biện hộ nhau to đến cỡ nào thì Huy vẫn cứ im lặng, từ tốn cho nên chuyện gì rồi cũng qua đi.


Tình yêu hai đứa cũng giống như bao đôi đâm ra viên yêu nhau khác. Chân thành, tình cảm không tính toán. Mỗi lần Huy từ Hà Nội về Vy lại bận bịu đi chợ từ sáng sớm đển đến trưa nấu cho Huy những món ăn ngon nhất. Cả tháng mới gặp nhau được một lần thành thử mỗi lần Huy sắp sửa về là Vy đã vui từ hôm trước có khi niềm vui ấy còn âm ỉ cả tuần liền khiến nhiều khi Vy đi học mà người cứa thẫn thờ, thỉnh thoảng còn cười một mình. Cái tên " Vy vẩn vơ" lũ bạn thân đặt cho Vy cũng từ đó mà ra.


Tuy tay nghề nấu ăn của Vy thua xa Huy nhưng dẫu món ăn đó có dở phụ bạc đến đâu Huy vẫn vui vẻ ăn ngon lành bởi chưng trong đó chứa đựng, đong đầy tình yêu của Vy dành cho Huy.


Tình yêu của gia tộc đơn chiếc giản là thế. Thấm thoát cũng bốn năm trôi qua. Suốt cả quãng thế hệ đâm viên và tuổi thanh xuân nhất họ dành cho nhau. Một tình yêu duy nhất, trọn vẹn chỉ còn chờ đến ngày hạnh phúc nhất của hai người.


Hết tháng 9 của năm thứ tư đại học Vy chính thức ra trường. Cầm tấm văn bằng tuyệt học trong tay Vy buồn vui lẫn lộn. Vy cũng chưa định hướng được mình sẽ đi đâu về đâu khi nền kinh tế đang khó khăn. Sinh viên danh thiếp trường tuyệt vời học ra trường học hàng phục năm ngày một nhiều. Con số Vy đọc trên mạng hàng phục trăm ngàn đâm ra viên ra trường hiện nay có nguy cơ thất nghiệp càng làm Vy sợ hãi. Huy thì nửa năm nữa mới ra trường. Thời gian này Huy đang trong giai đoạn gấp rút chuẩn bị làm đồ án tốt nghiệp chờ tháng 3 năm sau ra trường. Phải đợi Huy ra trường đã rồi mới tử thi định được đi hay ở đâu.


Về quê sau những háo hức, vui mừng bởi chưng có một khoảng thời gian được nghỉ ngơi, vui chơi ở nhà vừa thoải mái lại không vướng bận với việc học hành như trước thì cũng đến lúc Vy lo sợ về tương lai. Những lần nộp hồ sơ khắp nơi rồi không phúc âm mê hoặc có đáp mời đến phỏng vấn Vy cũng ra về với tay trắng. Càng ngày Vy càng chán nản. Những cuộc nhắn tin hay trò truyện với Huy cũng không được nhiều như trước bởi Huy đang rất bận học chuẩn bị ra trường. Chính vì chưng thế nỗi cô đơn, ngán ngẩm của Vy ngày một tăng thêm. Gửi hồ sơ khắp thủ đô không có kết quả Vy quyết định nộp về quê mình. Ở quê thật ra cũng chẳng dễ dàng hơn nhưng thời buổi này xin việc ở đâu cũng khó chi văn bằng về quê vừa gần nhà, phí rẻ cũng đỡ tốn kém hơn.


Tưởng chừng man di việc chỉ dừng lại ở chỗ nếu không được làm đúng nghành nghề mình học thì cũng làm mướn việc khác thôi. Thế nhưng định mệnh đã thay đổi cuộc sống của Vy trong cái buổi chiều ảm đạm ấy.


Trong một lần cha nội dẫn Vy đi nộp hồ sơ công chức thi ở Huyện bởi chưng có người quen giới thiệu. Hai cha con bắt gặp người bạn cũ thời đi lính của bố. Nhà chú ở cạnh Huyện nhà Vy ôi thôi nhưng ít khi gặp gỡ. Nay ngạc nhiên gặp lại hai ông " bạn già" gặp nhau tay bắt, mặt mừng. Ôm chầm lấy nhau vô tư xưng hô " mày, tao" khiến Vy cũng phải bật cười. Tất nhiên là Vy phải rời ngay đi chỗ khác cho hai người thoải mái trò chuyện. Vy cũng không biết hai người đó đã nói những gì chỉ thấy rằng cái chiều hôm hai cha con đi nộp hồ sơ về nét mặt bố Vy trầm tư mặc tưởng hẳn ra. Có một cái gì vừa buồn, vừa vui không rõ nữa. Chỉ biết rằng những ngày sau đó không tiền có cha mà cả mẹ Vy thái độ cũng khác hẳn. Không cười nói nhiều như mọi khi mà thay vào đó thường có những cuộc trò chuyện nhỏ to với cha nội mà Vy cũng không nghe rõ nữa. Vy cũng linh cảm thấy hơi lạ nhưng ngẫm ngợi lại nhà Vy cũng đang rất phẩm bình thường, không có chuyện gì xảy ra để cha mẹ phải như thế. Vy thỉnh thoảng có ngẫm nghĩ nhưng rồi cũng quên nhanh đi.


Bất ngờ vào một buổi tối khi Vy đang rửa bát sau bữa cơm. Một ngôn ngữ lạ trong nhà kèm cặp theo những lời mời đon đả của bác mẹ làm Vy chú ý. Nhìn qua khe cửa sổ nhà Vy thấy một người con trai luống tuổi cỡ tầm ngoài ba mươi ăn bận gọn gàng đang ngồi quay lưng về phía Vy. Vy tò mò không biết đây là ai mà cha mẹ lại nhiệt thành như vậy. Bố Vy gia trưởng hồi còn đi học cấm không cho Vy yêu đương, kết giao với con trai. Khi Vy ra trường học cũng dễ tính hơn chút nhưng Vy chưa dám dẫn Huy về nhà. Đợi Huy ra trường có việc làm đã chứ giờ mà nghe thấy người thương Vy văn bằng tuổi lại đang đi học chắc là cấm chỉ luôn. Đang thờ thẫn suy nghĩ tự dưng cha nội lên tiếng làm Vy giật mình:


- Vy, để bát đấy tí tị nữa rửa. Vào nhà trò chuyện với anh Dũng đi.


- Dạ, dạ... - Vy lúng túng vào nhà.


Câu chuyện của hai người xa lạ không được thiên nhiên lắm. Những câu hỏi han, xã giao bình thường nhát gừng kém sự liên kết. Cũng không có gì là lạ khi lần đầu tiên gặp nhau thành ra như thế là phải thôi. Và rồi khi anh Dũng vừa bước chân ra khỏi nhà cha Vy đã tuyên bố:


- Thằng Dũng sau này là chồng của con. Bố mẹ với hai ông bà bên đó đồng ý rồi. Thằng Dũng cũng ưng con lắm. Nhà người ta có điều động kiện. Nó cũng có công ăn việc làm ổn định. Mấy nữa thành vợ chồng rồi họ hứa sẽ xin việc cho con đoàng hoàng.


Không để cha nói tiếp Vy lên tiếng ngay:


- Nhưng con đã biết gì về anh Dũng đâu? Không có tình cảm thì lấy nhau sao được ạ. Con không muốn lấy anh ý đâu.


Mẹ Vy xen ngang:


- Thân con gái chỉ cần lấy được người chồng tử tế. Đối xử tốt với mình. Là chỗ dựa sau này là được rồi. Giờ chưa yêu sau này lấy về yêu sau cũng chưa muộn.


Vy ngân ngấn nước mắt. Cảm giác khó chịu, cồn trong lồng ngực. Đầu óc cô hoang mang tột độ. Giờ cô biết phải làm sao? Tình yêu của cô với Huy sẽ đi tới đâu?. Đến lúc này Vy lắp bắp, run rẩy:


- Nhưng con... con có ý trung nhân rồi. Con định cuối năm nay sẽ ra mắt bố mẹ.


Bố Vy gắt luôn:


- Yêu đương cái gì thời đâm ra viên trẻ ranh. Lấy cái thằng bít tất vẩn không rõ lai lịch chỉ khổ thân mình. Không thảo luận gì nữa. Tao đồng cân đồng ý cho mày lấy thằng Dũng ôi thôi còn thằng khác thì áp giải tán đi.


Vy chạy ngay vào buồng khóc sực nở. Mẹ cổ vũ có nói đến cỡ nào Vy cũng không nguôi. Không chỉ ngày đó mà những ngày sau nữa phục dịch như đêm nào Vy cũng khóc. Vy có khóc, có buồn tội nghiệp đến cỡ nào cũng chẳng xoay chuyển được tình hình. Mẹ thương xót con gái đôi lúc cũng động lòng định thôi nhưng với tính chất khí của chồng bà thừa biết ông sẽ không bao giờ đổi thay ý kiến.


Ngày ngày trôi qua Vy như tù giam lỏng đồng cân ở nhà không chơi bời đâu. Điện thoại cũng bị quản lý chặt vì bố đã biết chuyện Vy yêu Huy cùng tuổi bạn học cấp ba qua thăm dò mấy người bạn thân hay qua nhà Vy chơi.


Ngày dạm ngõ rồi chuyện định ngày cưới hỏi cũng đến chóng vánh vẻn vẹn có hai tháng. Anh Dũng chốc chốc có qua nhà đến đón Vy đi chơi nhưng Vy trơ như một khúc gỗ không cảm xúc. Khó khăn lắm Vy mới được nhắn tin hay gọi điện cho Huy. Mỗi lần gọi là bao niềm nhớ nhung, dồn nén không nguôi. Và chừng như càng cấm đoán, càng xa cách thì lại càng yêu nhau hơn thì phải. Huy muốn níu giữ ái tình của mình nhưng lại không đủ tự tín sẽ lo cho Vy cuộc sống đầy đủ khi ngày nay Huy đồng cân có hai bàn tay trắng. Để Vy lấy người khác ít nhất mai sau sau này của Vy cũng tươi sáng hơn. Liệu giữ Vy bên mình có ích kỉ quá không?


Vy nửa kiên tâm đợi Huy nửa còn lại vẫn không vượt qua nổi sức ép của gia đình. Lòng cô trĩu nặng suy tư, xâu xé giữa hai tâm trạng. Nó cứ kéo dài hết ngày ngày qua ngày khác mà Vy không tìm ra được lối thoát.


Ngày chạm ngõ của Vy tới trong sự háo hức, vui mừng của bố mẹ. Ở quê Vy thường có lệ dạm ngõ hôm trước hôm sau cưới luôn. Vy không thể nào gắng cười mà cam chịu số phận được. Vy vẫn ủ rũ như một cái tử thi không hồn. Tuổi của Vy không hợp với chồng thành thử phải cưới hai lần. Thế cho nên hôm dạm ngõ Vy phải ngủ ở nhà chồng một tối. Hôm sau tự về nhà mình mà không cần chào hỏi ai. Lúc cưới lại rước dâu là đủ hai lần.


Đêm khuya ngủ nhà người lạ Vy chẳng tài nào ngủ được. Vy không cho Dũng tới gần mình. Dũng không hiểu nhưng nghĩ chắc Vy mệt hay trước sau gì cũng là vợ, chồng nên cũng thôi. Cả đêm Vy nằm nghĩ cho cuộc đời mình về sau thì sẽ ra sao. Vy không có chút tình cảm nào với Dũng mà chẳng thể nào quên được Huy. Con gái sống với người không yêu thì sẽ sao đây?. Cả đêm suy nghĩ sáng ra Vy đã đưa ra quyết định làm thay đổi thế cục mình. Vừa rời khỏi nhà chồng Vy tìm chỗ khuất hấp tấp gọi cho Huy:


- Anh à. Về đón em đi. Em không chịu được nếu sống ở nhà đó.


Huy vừa mừng vừa lo:


- Sao vậy. Nhưng hôm nay là ngày cưới của em mà. Thế đã đăng bộ thành thân chưa?


- Em chưa. Anh về nhanh đi em không muốn cưới người này làm chồng. Em không sống được với người em không yêu.


Huy vội vã bắt xe từ Hà Nội về quê. Anh làm theo cảm tính chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều. Anh chỉ nghĩ rằng ý trung nhân anh đang đau khổ. Anh phải về để giải thoát cho cô. Về để bảo vệ cho ái tình của cô và doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat anh. Từ Hà Nội về cũng mất tầm gần hai tiếng. Hai người gặp nhau mừng rỡ nhưng rồi cũng phải hấp tấp đi ngay tránh bị người nhà phát hiện.


Huy đưa Vy lên Hà Nội gửi Vy ở nhờ nhà bác họ. Anh cũng bắt xe về quê luôn luôn tránh bị nghi ngờ. Gia đình Vy và nhà chồng tìm khắp nơi không thấy Vy đâu. Tất nhiên mọi rợ nghi ngờ sẽ đổ hồi lên Huy. Huy cũng chuẩn bị sẵn ý thức nhưng không ngờ rằng trong lúc bấn loạn gia đình Vy đã làm đơn chiếc lên công an Huyện đệ trình báo Huy đã bắt cóc Vy.


Vậy là Huy bị giải lên công an Huyện lấy lời khai trong sự ngỡ ngàng của gia đình anh. Tại nơi lấy lời khai công an có nói gì anh cũng im lặng. Chỉ có điều cứ nhìn thấy cảnh gia đình đứng bên ngoài phòng lo lắng cho anh rồi nhờ vả hết người này đến người kia để cho anh được ra khiến lòng anh đau nhói. Không ép Huy khai ra được. Bên công an cử người khác vào để gây áp lực với anh. Họ dọa dẫm:


- Một là: Anh khai đã bắt cóc Vy và kể tận tường ngày giờ đi trốn thì sẽ được thả tự do.


- Hai là: Nếu không khai sẽ lên tận trường học Huy đang theo học bẩm lên trường học để có hình thức xử lý khác.


Lúc này Huy vẫn chưa ra trường. Mẹ anh hay đứng ngoài khóc làm anh không cầm được lòng. Huy là người trong cuộc nên chẳng thể sáng suốt, tỉnh ngủ để nghĩ ra cách dẫn giải quyết. Trước áp lực gia đình Huy đã khai báo hết kĩ càng man di việc và được thả tự bởi chưng ngay sau đó.


Huy không biết hành động của mình là đúng hay sai nhưng Huy không nỡ lòng nào để ba má than khóc, lo lắng do Huy. Với lại Vy cũng chưa đăng ký kết hôn. Sau này chắc sẽ hủy hôn. Vy được tự do và sẽ lấy mình. Có lẽ Huy đúng.


Sau khi trở về nhà Huy mới vỡ đáng lẽ Vy nói láo anh. Thật ra Vy đã đăng bộ thành thân rồi. Anh tắt nghỉ đứng người. " trời đất ơi mình đã sai trái nghiêm trọng". Anh lẩm báo cáo trong miệng. Hành động của Huy rõ ràng là bắt cóc Vy. Giờ Vy là gái đã có chồng sẽ mang tai mang tiếng bỏ nhà theo trai. Nếu Vy trở về ngôi nhà đó Vy sẽ sống ra sao trong ngôi nhà chồng với những lời đay nghiến, giày xéo bởi bỏ đi. Nếu Vy tiêu hôn thì sau này mai sau Vy sẽ ra sao?. Liệu ai đủ bao dung, vị tha quên đi quá vãng để đến với Vy. Bố mẹ vững chắc không bao giờ đồng ý cho Vy lấy Huy sau sự việc này. Bố mẹ Huy cũng tuyên cha sẽ từ mặt nếu Huy cố gắng tình lấy Vy.


Huy lo lắng đến suy sụp. Anh không biết phải làm chi bây chừ cho phải. Không liên lạc được với Vy. Anh tiền biết giờ Vy đang trọ ở nhà một người bạn tránh gia đình Huy phát hiện.


Qua liên lạc với chị gia tộc Vy biết được Huy đã không giữ lời hứa và khai báo hết với công an. Cô thất vọng căm hờn Huy tột cùng. Cô ân hận bởi chưng đã tin tưởng tuyệt vời đối Huy. Trong lúc Vy chới với không điểm tựa đồng cân có mình Huy là người cô đặt niềm tin nhất thì lại làm phản bội cô. Vy quyết định cắt đứt liên lạc, chấm dứt hẳn quan hệ với Huy.


Cô yêu Huy bao nhiêu thì càng căm hận anh bấy nhiêu. Huy nhiều lần tìm cách giao thông để áp điệu thích nhưng cô không cho anh cơ hội. Huy có nói gì đi chăng nữa thì cô cũng cho là giả dối. Tình yêu đẹp bốn năm tan biến dần văn bằng những hiểu lầm không thể hóa dẫn giải được.


Bẵng đi một tháng Vy quyết định về nhà dẫn giải quyết việc gia đình. Lúc này sự việc cũng đã nguội dần. Bố mẹ giường như cũng hiểu và thông cảm cho Vy cho nên để cô tự quyết định chuyện của mình. Vy làm đơn chiếc xin ly hôn. Cô đến tận nhà gia đình chồng xin khuyết điểm và trình bày man di việc. Lúc đầu anh Dũng không đồng ý nhưng sau thấy cô kiên quyết quá . Vả lại Vy đùng đùng bỏ đi hôm cưới cũng làm cả gia đình anh mất mặt và có ấn tượng không tốt với Vy. Anh đồng ý. Thủ thô lỗ ly hôn cũng được áp giải quyết êm đẹp.


Sau tất cả mọi rợ chuyện xảy ra. Vy trở lên cứng rắn, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô quyết định lên Hà Nội xin việc. Xa quê một thời kì để quên đi quá khứ. Quên đi những kỉ niệm nơi bắt đầu tình yêu của cô. Quên đi cuộc hôn nhân buồn không hi vọng muốn. Xa rời lời đàm tiếu, thị phi của làng xóm. Cô muốn quên, quên cho bằng hết để bắt đầu lại cuộc sống của mình.


Cuối cùng Vy cũng đã xin được một công việc đúng với chuyên ngành mình theo học nhờ sự cố của bản thân. Khi công việc đã ổn định, đầu óc thảnh thơi Vy lại bắt đầu lại nhớ những chuyện buồn cũ. Những chuyện tưởng đã chìm vào quá khứ nhưng chốc chốc vẫn xuất hiện trong đầu dày vò tâm can cô. Hàng đêm những cơn ác mộng, những mẩu chuyện buồn chắp vá xen kẽ lẫn lộn khiến cho cô không thể ngon giấc được. Cô sợ ngủ, cô càng sợ thì giấc nằm mơ đó lại đến nhiều hơn tổn thương xót tâm hồn cô.


Còn Huy, không biết anh sẽ bị giày vò, ân hận đến bao giờ khi đã làm cho người mình yêu phải chịu đau khổ, thiệt thòi. Niềm dằn vặt khôn nguôi có nhẽ sẽ đi theo anh suốt thế cuộc này.


Trần Trang



Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

truyen sex - Những mùa yêu thương

Đôi khi cuộc sống hiện tuyệt vời làm người ta quên mất những yêu thương xót xưa cũ. Bận rộn, bon chen làm người ta tốt lên theo cách này nhưng xấu đi theo một cách khác. Giữa dòng thế hệ nhộn nhịp, tôi vẫn giữ cho mình những nỗi niềm suy tư riêng, như một miền tâm vong hồn chẳng thể mờ đi theo những bước chân trưởng thành. Và tôi nghĩ tuổi trẻ đều nên như thế, ít ra là để thế giới rộng lớn này còn có những góc dành riêng cho cảm xúc.


day la noi dung footer


Tím biếc...


Khi những bông hoa văn bằng lăng chung cuộc còn sót lại trên cành cây là lúc tôi chính thức doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi bước vào lớp 12. Cuối cấp, bận bịu với những ca học thêm, những bài tập khó nhằn và bao lăm nghĩ suy về tương lai, nhưng tôi vẫn không bỏ được thói quen trầm tư mặc tưởng quy hàng giờ trước những bông hoa tím thẫm. Sắc tím ấy vẫn thường ứ đọng lại trong ánh nhìn của tôi với một chút lưu luyến-hoa cuối mùa, đẹp, nhưng trĩu nặng chia ly. Tôi đã từng nỗ lực nhìn thật kĩ để xem đằng sau lớp cánh mỏng tang ấy có gì mà khiến lòng người suy tư đến lạ, nhưng mặc dù bao nhiêu lần nâng niu nó trên tay, nhìn nó chăm chú như nhìn một hoá đấu vật lạ, thứ mà tôi nhận được chỉ là một màu tím không lời.


Màu tím đi qua những mùa học trò, màu tím cất giữ những tình cảm còn chưa thành lời, màu tím mang trong nó những miền kí ức riêng của tuổi hoa.


Một lần khi tôi đứng nghiêng mình dưới gốc văn bằng lăng, mắt không rời những bông hoa bé nhỏ trên cành, cậu khẽ lướt qua tôi, như một làn gió nhẹ nhàng. Tôi không rõ là cậu đã đứng phía sau tôi bao lâu, đồng cân là lúc đi qua tôi, cậu kiễng chân lên và ngắt một chút sắc tím trên đó, thả vào lòng bàn tay tôi. Không lời. Cậu nháy mắt, mỉm cười, rồi bước đi như thế, bỏ lại tôi đứng trầm tư mặc tưởng với bông văn bằng lăng nằm gọn trên tay.


Một cuốn sổ nhỏ xinh xắn được tôi chọn làm nơi cất giữ bông hoa đó-một chút hương sắc cuối thời học sinh!


Năm cuối, tự nhiên lại đổi thầy giáo chủ nhiệm, và chúng tôi được tự do chọn chỗ ngồi cho bản thân. Tôi chọn một góc gần cửa sổ, nơi tôi có thể nhìn thấy màu hoa tím, và có thể thấy bóng dáng thân thuộc của ai đó ở tòa nhà bên kia. Nhưng thật không may, dường như chỗ ngồi lí tưởng ấy đã có chủ.


- Cậu có thể nhường cho tớ chỗ này được không?


Tôi nói với Huy, cậu bạn cùng lớp, ánh mắt như thỉnh cầu. Huy mỉm cười:


- Để làm chi vậy? Ngắm anh đẹp trai nào đó ở lớp bên kia chăng?


- À, không phải. Tớ tiền muốn....


Tôi ấp úng, không biết nói thế nào cho phải. Mặt không dưng đỏ khiến tôi càng ngượng hơn.


- Đây. Một sự ga lăng cho năm cuối.


Huy ngồi dịch vào trong và cười. Đôi lúc tôi cũng không hiểu vì sao nụ cười của cậu bạn lại lôi cuốn cái nhìn của người khác đến thế. Tất nhiên, người khác ở đây không phải tôi, mà là bao lăm cô bé chiêm bao mê khác trong lớp, trường. Họ đều nói, Huy có nụ cười tỏa nắng, và "men" nữa. Huy ngồi cạnh tôi, nhưng tôi chẳng mấy để ý, vì chưng đôi mắt của tôi thường xuyên hướng ra phía ngoài kia, màu tím, và khung cửa sổ của lớp học bên ấy, những thứ đó đủ để tôi chăm chú nhìn suốt buổi học mà không chán.


Đôi khi cuộc sống hiện đại làm người ta quên mất những yêu thương xót xưa cũ. Bận rộn, bon chen làm người ta tốt lên theo cách này nhưng xấu đi theo một cách khác. Giữa dòng thế hệ nhộn nhịp, tôi vẫn giữ cho mình những nỗi niềm suy tư riêng, như một miền tâm linh hồn chẳng thể mờ đi theo những bước chân trưởng thành. Và tôi nghĩ tuổi trẻ đều thành ra như thế, ít nhất là để thế giới rộng lớn này còn có những góc dành riêng cho cảm xúc.


Có thể tôi là một cô bé lạc hậu, nhưng chốc chốc tôi vẫn thích nhìn cậu và lẩm bẩm một vài câu ấu thơ của Đỗ Trung Quân:


"Mối nguồn cơn của tôi có gì


Chỉ một cơn mưa bay bay ngoài cửa lớp


Là áo người trắng cả giấc ngủ mê


Là bài thơ ấu cứ còn hoài trong cặp


Giữa giờ chơi mang đến lại mang về."


2. Đông


Tí tách...Mưa...


Lại một cơn mưa ập đến, như một nếp thường nhật của mùa đông, dằng dai và lạnh giá. Qua khung cửa sổ, tôi vẫn thấy cậu ngồi học bài chăm chú. Có lẽ điều động làm tôi chú ý đến cậu chính thị là dáng dấp thư sinh, có pha chút mọt sách. Nó khác với những đứa con trai còn lại trong trường. Cậu không quá điển trai, không mang vẻ cậu ấm, không có chiều cao lí tưởng, nhưng tôi vẫn cứ thấy thích thú mỗi khi nhìn gương mặt ấy, kể cả là nhìn doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi qua làn mưa trắng xóa. Mùa đông cuối ở trường học cấp 3, tuồng như lạnh hơn, và mưa nhiều hơn.


Thỉnh thoảng, tôi thích lắp tai phôn vào, để cho những ca từ ngân nhẹ bên tai, còn đôi mắt thì vẫn hướng về phía ấy.


"Có khi nhìn kim đồng hồ quay


Em tự hỏi mình ý nghĩa những phút giây


Nếu ngày ấy vào một giây phút khác


Có chắc mình trông thấy nhau"


Một bên tai phôn của tôi tự dưng được gỡ ra. Huy lắp nó vào tai cậu.


- Lúc nào cũng nghe bài này. Cậu không thấy chán sao?


Tôi mỉm cười:


- Khi một thứ đã trở thành thói quen, ta sẽ thích nó nhiều hơn là chán.


Những trận bóng chuyền chung cuộc để chào mừng ngày 20-11. Con trai lớp cậu đấu với lớp tôi. Tất nhiên là tôi có đi xem, nhưng tôi không biết mình sẽ khích lệ cho bên nào. Rõ ràng là tôi đứng bên quy hàng cổ khích lệ của lớp mình, nhưng mắt tôi đồng cân hướng về phía cậu. Những cú đỡ bóng khéo léo và chuẩn xác dường như khiến tôi mê mẩn. Cậu liên tục ghi điểm, dù đứng ở vị trí nào. Nhỏ bạn bên cạnh ngạc nhiên nhìn tôi:


- Này, cậu cổ võ cho bên nào đấy?


Tôi lúng túng:


- À, ừ. Tất nhiên là lớp mình rồi.


Cô bạn của tôi không biết, cậu không biết, và mọi rợ người cũng không biết rằng mỗi trận bóng có cậu, cho dù là vòng loại hay vòng trong huyễn hoặc tứ kết tôi đều đến xem, và đứng ở nép một góc nào đó, đủ để nhìn thấy cậu. Đôi khi, hạnh phúc đồng cân là những điều động nho nhỏ lặp đi lặp lại hằng ngày; quan trọng là ta có cảm nhận được nó hay không mà thôi. Tôi nâng niu những tháng ngày chung cuộc được ở lại dưới mái trường học này, những lần cuối cùng tôi được nhìn lén cậu, những chút hạnh phúc và hi vọng ước nhỏ nhoi mà tôi gửi theo ánh mắt của mình.


Lớp cậu thắng, có nhẽ tôi là người độc nhất vô nhị ở lớp đối đầu vui. Tôi bước chân ra khỏi nhà thi đấu, trời đất đổ mưa. Vẫn định như man di lần, chịu ướt và về nhà giữa cơn mưa tầm tã, nhưng tôi còn chưa kịp bước xuống sân thì trên đầu tôi đã có sẵn chiếc ô được cầm vì chưng bàn tay của một người khác.


- Cậu...


- Che chung với tớ nhé. Tớ về cùng kiệt với cậu.


Tôi có đang mộng mị không? Cậu ấy đang đứng bên cạnh tôi, rất gần, rất gần... Một cảm giác dịu ngọt nào đó vừa lan tỏa trong lòng tôi, và không dưng tôi thấy ấm áp lạ thường.


3. Xuân


Trắng xóa...


Mưa bụi đấy, trời đất đã vào độ cuối xuân, nhưng vẫn còn lạnh lắm. Mưa che khuất đi phần nào đó tầm nhìn của tôi, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ thấy rõ hình bóng ấy bên khung cửa sổ kia. Có lẽ, khi một điều gì đó đã lắng sâu trong lòng thì chẳng cần đến thị giác nữa ta vẫn nhìn thấy nó. Tôi cứ nhìn những hạt mưa trắng nhạt nhòa giữa khung trời mà hình dung ra nụ cười của cậu vào một chiều thu nào đó. Màu tím biếc lại loáng thoáng ẩn hiện trong tâm tưởng tôi.


- Có gì ngoài trời đất ơi mà cậu cứ nhìn thế?


Huy cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi không ngoảnh lại mà trả lời luôn:


- Mưa.


Huy không hỏi thêm điều gì nữa, nhưng tôi cứ cảm giác phía sau có ánh mắt đang nhìn tôi.


Khi đi về phía trước, người ta thường không có thói quen nhìn lại, nhưng nếu trong một lúc nào đó cô đơn, ta quay đầu lại, liệu chừng có thấy ai? Một giây khắc nào đó tôi quay lại, và tuồng như đã thấy ánh mắt Huy.


Nhưng tôi không muốn bận tâm nhiều, bởi chưng man di suy nghĩ của tôi đều hướng về một người duy nhất. Tôi thầm ao ước một lần cậu thấy tôi nhìn cậu tha thiết, để rồi cảm động trước ánh mắt của tôi, nhưng tôi cũng sợ lắm nếu có một lần như thế, như kẻ vụng trộm sợ bị người ta bắt gặp. Rồi sẽ ra sao? Thôi thì cứ để man di thứ thuận theo tự nhiên, bởi vì tôi tin vào sự sắp xếp của cuộc sống. Dù là thích hay yêu, dù là neo người phương hay từ hai phía thì cũng là chút tình cảm thuần khiết của tuổi học trò. Bằng cách này hay cách khác, nó cũng sẽ qua đi. Có trạng thái sau này, nó tiền còn là kí ức, cũng có trạng thái nó sẽ còn tiếp diễn. Nhưng chớ thây tất cả những điều động đó, tôi vẫn tin rằng rồi mọi thứ sẽ ổn, bởi vì tôi không có thói quen kháng kháng cự lại những sắp đặt của cuộc đời.


16 giờ 41 phút ngày 14 tháng 2.


Tôi nhớ rõ mốc thời gian đó, bởi chưng vì..... Hôm đó tôi đã đứng chờ rất lâu để mọi rợ người trong lớp về hết, chỉ để trao tặng cho cậu một món quà. Phía bên kia cửa sổ, cậu vẫn còn ngồi đấy, trầm ngâm nghĩ một điều gì. Nhẹ nhàng rút hộp quà từ trong cặp ra, tôi nâng niu nó trên tay, rồi lòng tôi hốt nhiên chùng xuống. Nếu tôi tặng nó, liệu cậu có nhận không? Trong đó là chiếc khăn len mà tôi lẩn mẩn đan từng chút một, và chăm sóc từ mắt xích chọn vải đến từng mũi kim. Nhưng nếu cậu khước từ thì làm thế nào? Tôi đứng đắn đo mãi, cho tới lúc...


Một hộp quà xinh xắn được đặt xuống bàn cậu, chủ nhân của nó cũng là một cô bé xinh xắn không kém. Tôi đứng chết lặng tại chỗ, hai tay buông xõng xuống, và nhìn trân trối về phía bên kia. Cậu đã cười rất tươi với cô bé ấy. Và tôi thậm chí còn không nhớ hôm đó mình đã về nhà như thế nào.


Hình như trong cơn mưa bụi ngày ấy, tôi đã bị ướt, từ móng tay đến trái tim.


4. Hạ


Tím nhạt...


Những bông văn bằng lăng đầu mùa đã nở, một cảm giác xao xuyến cứ ấp ủ mãi trong lòng doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi tôi. Cuộc sống vẫn thường xuyên tồn tại những cảm giác không lời như thế, bởi chưng đôi khi, có những điều động không nói ra lại làm cho ta thấy ổn hơn. Dù sao thì qua mùa bằng lăng này, mọi rợ chuyện cũng sẽ qua hết.


Tôi vẫn giữ nếp nghe nhạc và nhìn cậu trong mỗi giờ ra chơi.


"Có khi bước trên đường hun hút


Em tự hỏi mình ta đang đi về đâu?


Nếu ngày ấy em không đi về phía anh


Không gặp nhau, giờ này ta thế nào." (*)


Một vài nếp ta tưởng chừng như vô nghĩa, nhưng lại rất khó bỏ. Có trạng thái là do nếp ấy gắn với một niềm thương. Có trạng thái là do chính bản thân ta không muốn dứt ra khỏi nó. Nhưng chẳng sao, khi cuộc sống là hành trình dài với những điều mới lạ, giữ bên mình một đôi nếp sẽ giúp ta có một hành lí tốt hơn trên hành trình ấy. Chí ít là nó sẽ giúp ta không lãng quên dĩ vãng trên bước đường tới tương lai.


Sắc tím trên những bông hoa đã bắt đầu đậm đà hơn. Và cái ngày không hi vọng muốn rồi cũng đến. Buổi học cuối cùng, đứa thì ngồi viết lưu bút, đứa chuyền áo trắng cho mấy thằng con giai kí, đứa thì mặc thử áo dài cho buổi chụp kỉ yếu... Tôi vẫn ngồi yên ở chỗ của mình, nhìn sang phía bên đó, trên tay cầm cuốn lưu bút đã có đủ lời của bốn mươi bảy thành viên trong lớp-một cuốn sổ có cất giữ chút sắc tím của mùa hoa năm ngoái. Tôi khẽ thở dài, làm sao tôi có trạng thái nhờ một người chỉ mới chuyện trò vài lần viết lưu bút cho mình được chứ. Thậm chí tôi còn chẳng biết cậu có còn nhớ là đã từng gặp tôi hay không.


Vẫn lớp học này, vẫn chỗ ngồi này, nhưng hôm nay man di thứ có vẻ là lạ. Những bông bằng lăng ngoài kia như tím hơn, gió mát hơn, và trời ơi cũng êm dịu hơn...


Một bông hoa được thả vào lòng bàn tay tôi. Một đôi mắt nhìn tôi và mỉm cười trìu mến. Là cậu ư? Cậu có biết tôi đã chờ ánh nhìn này từ lâu lắm rồi không? Cậu có biết gần một năm qua, tôi đã chờ đợi cậu trong vô thức không?


Bông hoa tím khẽ lay lay trong bàn tay tôi.


- Hoa văn bằng lăng rất đẹp phải không cậu?


- À...ừ.


- Một chút sắc tím...có lẽ đủ để nói lên vớ cả.


Tôi thông thoáng thấy lòng mình nhẹ như chăng nữa tơ, những sợi tơ mềm mại và dịu ngọt quá đỗi...


"Nếu thời gian có quay trở lại


Ngày em gặp anh, ngày cơn gió bồi hồi


Em sẽ vẫn bước về phía ấy


Phía tấm rèm buông khung cửa sổ nắng nơi anh ngồi." (*)


Tiếng nhạc vang lên bên tai làm tôi giật mình. Ơ...hóa ra tôi vừa ngủ gật! Tôi vừa nằm mê ư? Một giấc chiêm bao mà tôi đã chờ nó trở nên hiện thực từ rất lâu rồi. Và có lẽ, đã đến lúc tôi khép lại giấc mê của mình, văn bằng cách gửi vào màu tím ngoài kia một cái nhìn im lặng và trọn vẹn. Một chút sắc tím...có lẽ đủ để nói lên bít tất cả. Hoa bằng lăng, hãy cho tôi gửi vào màu tím ấy một thạch sùng tình học trò!


Khi mùa này qua đi, mùa khác lại đến, dù trong mùa mới còn đọng lại ít hương sắc của mùa cũ, giống như đầu thu vẫn còn sót lại vài bông bằng lăng cuối hạ. Tình yêu cũng như thế. Một thằn lằn tình qua đi, sẽ để lại nhiều lưu luyến, nhưng đồng cân cần ta biết chôn dấu nó vào một góc trong tim, và mở lòng đón nhận những điều động mới, ta sẽ thấy thế cục hạnh phúc hơn.


Rồi mọi chuyện sẽ qua đi, và trong ta còn ít nhiều kí ức. Và một cách chắc chắn, ngày mai, mọi rợ thứ sẽ ổn.


Vũ Hoài An


(*) lời bài hát "Bức thư tình thứ 2"


Hà Tĩnh ngày 19/8/2014
Viết trao tặng danh thiếp bạn thời cấp 3 của tôi