Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

truyen sex - Nhỏ bạn thuở ấu thơ

- Ê mày! Sắp tới năm 2000 rồi đó 
- Ừ ngày tận thế đó, lúc đó sẽ tắt thở hết. 
- Mày sợ không? 
- Sợ chứ sao không truyen sex truyen sex. Nhà bà ngoại tao mua nhiều mì tôm và đèn cầy lắm đó. Nghe nói mấy nhà khác cũng vậy. 
- Ừ, mà sao nhà tao chả mua gì cả. Không biết lúc đó tao với mày sẽ ra sao ha... 

Vừa nói dứt câu thì tiếng sấm sét vang lên và cơn mưa bất đột nhiên kéo đến làm 2 đứa kinh hồn la lên rồi thi nhau chạy về nhà. Chạy từ cái chòi bán xôi của bà ngoại tôi về đến nhà mà trên tay tôi vẫn còn cầm chắc gói mì tôm sống được bóp nát để 2 đứa ngồi ăn cùng nhau. Món mì tôm sống là món mà lũ trẻ nít chúng tao lúc đó rất thích.(Bây giờ lớn rồi vẫn còn rất thích.) 

Đó cũng là cuộc đối thoại của tôi và nhỏ bạn thân tuổi ấu thơ mà tôi nhớ nhất. Cuộc hội thoại của 2 đứa trẻ tưởng như 2 cố lão về ngày tận thế năm 2000. 

Một phần ký ức tuổi ấu thơ của tôi gắn liền với nó. Nó tên là bé Nhỏ, không phải bởi vì nó nhỏ mà nhà nó còn có bé Lớn nữa. Nhà tôi cách nhà bà ngoại nó 1 căn. Tôi hay sang nhà ngoại nó để tìm nó, nhà ngoại nó làm tàu hũ, nó hay dẫn tôi xuống sau nhà để xem bác Huynh nó làm. Nhà nó thì ở tận đầu xóm nhưng ba mẹ nó do bận làm ăn thành thử cứ gửi nó ở nhà bà ngoại suốt. Đối với bọn trẻ chúng tao thì ở đầu xóm đã là xa lắm rồi. 

Tôi với nó cứ xoắn xuýt lấy nhau chẳng rời, ăn cũng ăn chung, tắm cũng tắm chung, ngủ cũng ngủ chung. Nhưng mỗi lần muốn được như vậy thì phải xin phép mẹ 2 bên nhà. Mỗi lần xin qua nhà nó để tắm hay ngủ cùng, tôi thích nhất là khi mẹ tôi đáp : "muốn làm chi thì làm". Từ nhỏ tới lớn, mỗi lần mẹ đáp như vậy, tôi biết mẹ đã đồng ý. Mẹ tôi và mẹ nó chẳng biết chúng tao sẽ buồn thế nào khi không được tắm và ngủ cùng nhau. Có lẽ cảm giác khổ đau như 2 nhân tình nhau mà chẳng thể ở bên nhau. 

Mỗi lần ăn cơm, tôi và nó mỗi đứa bưng 1 tô cơm, đứa trước đứa sau leo lên bức tường chung vách sân nhà để ăn cơm cùng nhau và hát nghêu ngao. (đó là khi nhà tôi dọn lên đầu xóm sát bên nhà nó). Ngủ cùng nhau thì chúng tao nói hết chuyện này đến chuyện kia, trước khi ngủ chúng tôi còn diễn hài kịch nữa. Vở hài kịch mà tôi và nó thuộc lòng đó là vở "Em bị điên, đừng chọc em" của Nhật Cường. Diễn và cười ngặt nghẽo. 

Kể từ khi nhà tôi dọn lên trung thành nhà nó thì chúng tôi càng thân hơn. Chơi cùng nhau nhiều hơn. 
Một lần, 2 đứa không biết chơi trò gì bèn nghĩ ra trò đốt lá dưới tán cây gần nhà. Tôi mượn hộp quẹt của cha để đốt: 
- Tao đốt trước nha 
- Thôi, để tao đốt trước cho. Thế là tôi đưa nó đốt trước, do thích thú nhìn đống lá cháy thành ra tôi và nó chẳng mảy may để ý cái hộp quẹt nằm gần ngay đống lá. Đùng ! Một tiếng nổ vang lên, tôi và nó đang thích thú nhìn thì bật cười thành tiếng. Nhưng sau đó nhận ra sự việc, chúng tao nhìn nhau xanh mặt mày, tôi nhìn nó mặt mếu như muốn bắt đền cái hộp quẹt. Từ đó về sau tôi và nó không còn khái niệm hộp quẹt là gì nữa. 

Nó hay giận hờn lắm. Có lần nó nói chuyện với tôi: 
- Tao thấy người Bắc hay sai chính thị tả hơn người Nam 
- Người Nam hay sai đích thị tả thì có. Tại sao mẹ con Lùn nhà bà Hai không nói "đi về" mà cứ "đi zề, đi zìa" 
- Nhưng mà người Bắc thì cứ nói ngọng âm "l" thành âm "n" như bà bán xôi cúc "lóng" đó. 
- Không biết nữa. Nhưng mà người Bắc là nói chuẩn nhất rồi đó. 
Tôi là người gốc Bắc, còn nó là người Nam chính thị thống thành thử lúc tôi nói như vậy nó giận tôi luôn. Nó dễ giận nhưng cũng dễ huề. Qua chuyện rồi chúng tôi vẫn lại chơi với nhau bình thường. 

Khu tôi ở cũng gần như được gọi là xóm tôn giáo vì nhiều người theo đạo và nằm ngay sau nhà thờ Chính Tòa. Tôi lớn hơn nó 1 tuổi thành ra khi khai trường lớp giáo lý, tôi và nó đã vật nài bác mẹ 2 bên nhà cho tôi đợi 1 năm nữa để học cùng nó. Cuối học kỳ nhà thờ thường tổ chức đi du lịch cho những em học giỏi của lớp. Tôi nhất lớp thì nó cũng nhì lớp nên tôi và nó từ nhỏ đã được đi du lịch cùng nhau: Vũng Tàu, Mũi Né, Phan Thiết... hoặc là tôi đi 1 mình thì nó cũng bắt tôi phải hốt cát hay lượm vỏ tù và đẹp đẹp về cho nó để cùng chơi. 

Chúng tôi chơi cùng nhau và một đôi bạn hữu chung xóm nữa, đó là chị Hiền đối diện nhà tôi và bé Ba – chị họ tôi. Nhà bé Ba sát vách nhà bé Nhỏ nhưng không có tường, chỉ có đầu hàng rào. Tôi và bé Ba cùng tuổi thành ra rất hay đi học chung. Còn chị Hiền thì lớn hơn tôi 1 tuổi. Chị là người mà tôi quý mến nhất, chơi lâu nhất cho đến tận bây giờ. Mặc dầu hồi đó lâu lâu tôi và 2 nhỏ em gái cũng nói xấu chị hihihi. Bây giờ chị sắp lập gia đình rồi. 
Tôi nhớ một lần nhỏ Hiền Huệ và chị có xích mích. Nó tên Hiền Huệ vì chưng mẹ nó tên Huệ và để dễ phân biệt với chị Hiền mà chúng tao chơi cùng. Nhỏ Hiền Huệ xóm bên cạnh nhưng chúng tao cũng hay chơi chung với nó. Nó đòi tát chị Hiền nhưng tôi thì rất "anh hùng" đứng dậy bênh vực chị và nói: 
- Có ngon thì mày tát tao trước đi. 
Thế là tôi lãnh trọn cú tát như trời đất ơi giáng của nó, rồi nó vụt chạy mất, tôi rượt theo nó 1 đoạn xa từ đầu xóm đến cuối xóm thì mệt bở hơi tai đứng lại thở dốc, nó cũng mệt nhưng đứng cách tôi một đoạn. Tôi không đuổi kịp nó thành thử bèn chữa mắc cỡ tiền vào mặt nó: 
- Tao nể tình mày là bạn tao cho nên tao không đánh mày rồi quay mặt bỏ về. 
Từ đó về sau nhỏ Hiền Huệ là nhỏ mà tôi ghét nhất xóm. Nhưng cũng tiền là thời trẻ nít thôi. 

Chúng tôi chơi và lớn dần bên nhau theo đúng chất của tuổi thơ. Những trò chơi dân gian, những trò chơi của tuổi thơ được chúng tôi phát huy với ý thức nhiệt huyết cao độ. Với những tên gọi quen thuộc, nào là nhảy dây, nhảy lò cò (lò cò thường, lò cò cung trăng, lò cò xi nê...), banh đũa, thảy đá, chơi đồ hàng, chơi búp bê, chơi dích hình, chơi năm mười, chơi cờ (cờ cá ngựa, cờ tỷ phú, cờ thú, cờ domino, cờ tướng...). Cờ tướng là cờ mà tôi và bé Nhỏ rất thích chơi cùng nhau. Bọn con trai thì hay chơi bắn bi và chơi phực hơn (phực là trò chơi mà tôi thấy nguy hiểm, nó gồm 1 nắp chai có sáp nến chảy được đốt nóng, nóng tới khi sôi sục, khi đó bọn con giai sẽ tạc 1 ít nước vào cho lửa phực lên cao, bọn con trai cực thích chơi trò này). Cũng vì trò này mà a hai tôi được 1 trận no đòn vì chưng tội nghiệp chơi dại và chơi trên gác. 
Không biết tuổi thơ của những đứa trẻ bây giờ có "dữ dội" như tuổi thơ dại thời chúng tôi không. Nếu có thì chắc hẳn cũng đã khác xưa nhiều rồi nhưng hy vọng là những trò chơi này nó vẫn tồn tại mãi mãi. 

Thời gian cứ thế trôi, ngày qua ngày chúng tôi vẫn chơi nhởi bên nhau. Cùng ăn, cùng ngủ, cùng đi học, cùng tắm mưa... Có biết mấy kỷ niệm và bởi còn quá nhỏ thành ra tôi chẳng thể nhớ hết được. Tuổi thơ ấu của tôi gắn liền với lũ trẻ chung xóm. Chúng tôi vẫn đùa nghịch hạnh phúc bên nhau giả dụ không có ngày "định mệnh" đó. 

- Mày chơi ăn lận quá à ! 
- Tao không có chơi ăn gian. 
- Không chơi gian lận sao chia bài dính líu chùm hoài vậy. 
- Thì lỡ chia vậy chứ sao. 
- Chia lại đi 
- Không chơi nữa. Đi về ! 

Đánh bài là bộ môn khiến cho chúng tao không thể tiếp kiến tục tuổi thơ ấu bên nhau nữa. Chúng tôi biện hộ nhau khi chơi đánh bài và cũng vì đồng cân hùng lại để mua bộ bài mà chúng tao nghỉ chơi nhau (nhớ lại thì mới nhỏ mà đồng chỉ đã có sức mạnh ghê ghớm vậy rồi). 
Sau khi nghỉ chơi tôi được vài ngày thì bé Nhỏ và bé Ba cùng 1 2 người bạn chung xóm có viết và gửi cho tôi 1 bức "tâm thư" hẹn sáng ngày hôm sau sẽ cùng nhau đi ăn sáng. Nếu như mấy đứa em tôi không bị ném ổi vào người, không bị chặn đường khi đi học về và giả dụ ngày đó tôi ko bị sốt đến ko đi nổi thì có lẽ tuổi ấu thơ của tôi sẽ vui vẻ hơn nhiều. 
Chị Hiền là người rất phân minh, đồng cân bởi không biết chuyện gì và không chịu nghe lời tụi nó nghỉ chơi tôi cho nên chị cũng bị tụi nó nghỉ chơi. 

Cũng vì chưng thể diện mà chúng tao nghỉ chơi nhau 1 thời kì dài. Chúng tôi không còn được chơi cùng nhau nữa. Tôi thực sự buồn lắm. Tuy là nghỉ chơi với nhau nhưng tôi cũng hay dõi theo nó. Chúng tôi chưa kịp làm hòa với nhau thì độp một cái tôi nghe tin gia đình nó chuyển đi Mỹ sống. Họ hàng bên nội đồng cân còn mỗi gia đình nó là chưa sang Mỹ. Tôi nhớ hồi đó, lúc nào nó cũng mang chocolate mà gia tộc quy hàng gửi về cho tôi ăn. Tôi là người hay được ăn ké nhiều nhất. Tôi và nó ăn 1 cách ngon lành dưới sự thèm thuồng của 2 nhỏ e gái tôi (sau này tụi nó kể tôi mới biết, nó nói lúc tôi và chị bé Nhỏ ăn tuy là lúc đó 2 đứa e nước mũi vẫn đang thò lò nhưng nhìn thèm chảy cả nước miếng nữa...) 

Tôi không biết xác thực khi nào gia đình nó chuyển đi nhưng khi biết nhà nó sắp chuyển đi tôi rất muốn chuyện trò với nó, thật sự rất muốn nói gì đó, muốn mua trao tặng nó một món quà lúc chia xa nhưng tôi không có can đảm. Cũng do lòng thể diện mà tôi không có anh dũng đó. Phải chăng tôi nợ nó một câu nói của tuổi thơ mà có lẽ cả thế hệ này tôi không bao giờ có cơ hội : "tao rất muốn chơi lại với mày". Nhiều lúc tôi thực sự rất nhớ nó. Tôi ước được quay lại quãng thời gian được chơi cùng nó. Nhưng bây chừ vớ cả đồng cân còn là quá khứ. Thời gian sẽ xóa nhòa vớ cả. Bây giờ nhà tôi cũng dọn đi không còn ở xóm cũ nữa. Nghe chị Hiền nói: "từ khi nhà bé Linh dọn đi cái xóm nó buồn hiu". Tôi chẳng có lấy một chút tin tức gì về nó. Tôi viết về nó nhưng có nhẽ nó sẽ không đọc được và biết được tình cảm tôi dành cho nó. Tôi cũng chẳng hi vọng nó biết tới truyen heo. Trong thâm tâm tôi chỉ hi vọng nó sống tốt, bình phẩm an, vui vẻ và hạnh phúc. 

Gửi người bạn thân thuở thơ ấu ! 
Janet Linh. 

Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014

truyen sex - Tình bạn trở thành tình yêu

Tôi có một người bạn thân tên tuấn nó chơi vơí tôi từ nhỏ nhà tuấn ngay cạnh trung thành nhà tôi hơn thế nữa ba mẹ nó chơi thân với ba mẹ tôi. Tôi với nó như chó vơí mèo lúc nào cũng cái nhau hehe được một cái là nó thường xuyên nhường tôi và chịu hết phần sai về mình. Cấp một học cùng nhau cấp hai cũng vậy nên tôi và nó bị cả lớp đặt biệt danh cho : vk ck hạnh phúc 
Aaa không chịu đâu đừng đặt biệt danh nữa truyen sex tôi chúa ghét đứa nào đặt biệt danh cho mình đã thế còn ghắn ghép nữa bực mình >< tuấn thì lại thẳn nhiên trước những lời gắn ghép đó đúng là đồ vô đáng ghét 
Cuối năm lớp 10 tuấn phải chuyển lớp mà đã thế lớp nó học buổi chiều nên tôi không đi học cùng tuấn được nữa dần dần thì ít gặp nhau đi không có thời kì toàn phải đi học. Sáng tôi tự đi học một mình trưa lại một mình đi về có cảm giác thiếu thiếu một đứa hay đi bên cạnh mình cái đứa mà mọi rợ khi hay làm cho tôi cười và giờ đây tôi cảm thấy thiếu nó ngay tại lúc này 
Tự nhiên tôi có cảm giác nhớ tuấn xác nhận cảm giác nhớ một người mà chẳng thể nói ra khó chịu thật >< . Buổi tối học xong bài sang nhà tuấn chơi nhưng nó lại đi học thất vọng quay về lầu xanh bao h tôi có cảm truyen heo giác thất vọng như vậy 
Sáng hôm sau như không lệ tôi đi học một mình chừng như tôi thấy tuấn tôi liền chạy theo gọi to : Tuấn ơi ! Tuấn đợi mình với . Người đó quay lại nhìn tôi thì ra không phải là tuấn nghĩ lại hành động vừa rôì cuả tôi như con điên mới chốn trại về ngại quá ¤_¤ ngồi nghĩ suy thật lâu tôi mới quyết định đi gặp tuấn học xong tôi chạy ra trường ngồi đợi tuấn ấy da sao lâu thế nhỉ mệt qúa >< 
Tôi thấy tuấn bước ra khỏi cổng trường học định gọi thật to nhưng thấy bên cạnh là đứa con gái khác đang cười nói vui vẻ tôi hụt hững đứng dậy ra về . Nằm trong phòng tự hỏi vì sao mình lại như vậy nhỉ lúc nhớ muốn gặp tuần nhưng khi nhìn thấy tuấn đi tất người con gái khác tôi lại thấy buồn chắc tại vì chưng tôi đã thích tuấn rồi ý nghĩ ấy hiện ra trong đầu tôi. Thôi quên đi mặc dầu sao tuần cũng coi tôi là bằng hữu còn yêu nhau thì chẳng thể được 
Cảm giác ấy ngày càng bao phủ không cho tôi ngơi nghỉ lúc nào nó cũng bắt tôi nghĩ về tuấn phải làm chi đây. Tôi quyết định sẽ nói thật lòng mình cho tuấn nghe 
Hẹn tuấn ở công viên nơi hồi nhỏ bọn tôi hay chơi ở dây , ngồi đối diện với nhau : LẶNG IM không biết nói gì tôi đành nói hết ra những gì tôi đã che giấu trong đáy lòng 
" tới thích cậu không hiểu vì sao lúc cậu chuyển đi tớ có cảm giác thiếu ngừơi đi bên cạnh mình và tớ quết định đi gặp cậu, thấy cậu đang noí chuyện vui vẻ bên đứa con gái khác tớ thấy buồn " 
Tôi tuôn ra hết cảm xúc của mình cúi mặt không biêt nói gì hơn nữa đứng dậy chuẩn bị chạy đi thật nhanh nhưng đôi chân không cho chạy bàn tay tôi đã bị ai đó nắm chặt 
" vì sao cậu để tớ chờ lâu vậy cậu thật đáng ghét mà : I LOVE YOU" 
Tôi quay sang nhìn tuấn một sự nghiêm chỉnh đến lạ thường 
" cậu nói thật sao" 
" đồ ngốc cậu nghĩ tớ đùa sao " 
Tôi đỏ mặt cười không hiểu sao phim sex tôi lại đỏ mặt nữa ngại qúa đi ^^ 
" thôi chúng mình vê rồi" 
Nói xong tuấn nắm tay tôi cùng ra về ủa sao con đường không giống như mọi khi . Con đường của hạnh phúc có đầy nắng ấm . Thế là tình bạn của chúng tao đã trở nên LOVE

Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

truyen sex - Ước gì tớ là nó cậu nhỉ

Cậu này, mình viết ra truyện ngắn này vào lúc nửa đêm thôi, lúc mà mình vẫn thường xuyên đợi phim sex tin nhắn của cậu ý. Nhớ hồi còn trên lớp, mình hay chọc cậu nhỉ, hihi nhưng biết làm sao được, mình thích cậu mà. Mình thích cậu thường xuyên để trong lòng chứ có dám nói ra đâu, mãi đến khi cậu hỏi mình thì mình mới dám nói đó chứ. Cơ mà mọi chuyện nó như phim Hàn cậu nhỉ, mình đâu có tài giỏi gì, học hành cũng chẳng ra sao thì đi quen 1 cô gái như cậu sao được nhỉ. Để lấy lòng cậu, mình cũng gắng hết sức, thế mà kết quả lại ngược như trông đợi của mình cậu à, làm cậu ghét mình thêm. Nhiều điều động đàm tiếu về mình cũng nhiều thì cậu làm sao có thể hài lòng mình cậu nhỉ. Để rồi khi nghe tin cậu đang vui vẻ bên ai đó, mọi thứ trong mình như sụp đổ cậu à, suốt ngày mình cứ đi hỏi lũ bạn có chuyện này không để rồi nhận được những tin nhắn đáp không như mong đợi. Ngày nào mình cũng mở những bản nhạc buồn lên và nghe, nghe những dòng tâm tình hợp tâm trạng của mình lắm cậu à. Cậu vui khi ở bên nó cậu nhỉ, à mà chắc hạnh phúc lắm hihi. Ước gì... Mình là nó cậu nhỉ? Mình được nắm bàn tay mà mình thường xuyên nói là thô ráp của cậu dạo khắp phố, được dẫn cậu đi dạo mát những nơi đồng cân có 2 đứa cậu nhỉ, được hát trao tặng cậu 1 bài hát dầu biết mình hát dở lắm hihi. Cậu này, ước gì... Mình là nó, cậu nhỉ? Mình muốn được quan hoài cho cậu, muốn được biết cậu có thức đêm nhiều hay không và neo người giản là được dụ dỗ khi cậu hờn dỗi, cậu nhỉ? Nhưng... Không có đâu cậu nhỉ, mình ước quá xa vời rồi, có nhẽ đồng cân là vì mình ảo tưởng thôi, và thật sự mình đồng cân ước được yêu cậu một ngày thôi, cậu à. Bởi bởi vì mình muốn biết bên cậu mình có cảm giác như thế nào thôi, mình muốn được nghe nhạc và thả vong hồn vào gió rồi ngắm mây cùng cậu. Nếu như mình có 1 điều động ước, mình sẽ ước có thêm 100 điều ước nữa để được bên cậu dầu đồng cân một ngày thôi, cậu à! Chắc cậu không đọc được truyện ngắn mà nhân dịp đánh vật đích thị là cậu đâu, bởi vì cậu xem mình như một người xa lạ mà... 

Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014

truyen sex - Ước nằm mơ xanh

Không phải đồng cân có những con người tài giỏi, tháo vát thì truyen heo mới thực sự mang lại ích lợi cho xã hội. Họ, những con người "có tâm hơn là có tài”, hành động hữu ích nhưng lại bị xem là ngu ngốc. Đúng vậy, trên đời này có những con người như vậy đó. Chính chúng mình cũng đã nghĩ họ ngu ngốc, mặc dầu đó là một hành động tốt. Thử xem lời mình phát biểu có đúng không nhé! Mời danh thiếp bạn theo dõi nội dung câu chuyện dưới đây để kiểm tra lại xem có đúng không nào. Và liệu bạn có cho rằng họ ngu ngốc????

 

 

 

 

 

6 giờ 50 phút, những tia nắng ấm áp bắt đầu len lách xuyên qua những kẽ lá. Ánh nắng lung linh chiếu xuống mặt đường. Trên con đường Quốc bại lộ 1 của đô thị Hồ Chí Minh, những phương tiện đi lại đang lưu thông ồn ã đông đúc trên đường, bắt đầu một ngày làm việc mới. Tất cả họ, những dòng người và xe đều rất hối hả. Ở trung thành vỉa hè có một cô hoá viên trẻ đang gắng đạp xe thật nhanh để kịp giờ vào lớp. 


Cô hoá viên đạp xe tới trường của mình thì cũng đã 6 giờ 55 phút rồi. Cô tất tả gửi xe vào khu giữ xe của trường sau đó chạy vội về phía lớp học. Trên đường chạy vào lớp, cô thấy có mẩu giấy nhỏ nằm dưới chân, ở bất luận vị trí nào mà cô trông thấy cô đều khom xuống nhặt  bỏ vào thùng rác xong rồi mới tiếp kiến tục chạy về lớp. Đến tới cửa lớp thì giảng sư đã hiện diện trước cô rồi. Thế là cô lại bị trễ giờ vào lớp. Cô thở hì hụi khi phải chạy nhanh tận lầu năm của trường thuộc khoa Công nghệ thực phẩm. Cô hoá viên thẹn thùng cúi đầu xin phép giảng sư đứng lớp rồi mới bước vào đi tới chỗ ngồi của mình. Cô lấy tập vở ra để lên bàn, lấy khăn ra lau mồ hôi trên trán, mắt và mũi cho sạch sẽ. Những cô bạn cùng lớp nhìn cô dè bĩu bàn tán với nhau:

 

- Một tuần thì đã đi trễ hết năm ngày rồi. Mặt cô ta không biết dày mấy lớp nữa. 


Một cô khác:

 

- Trời ơi, tụi mày còn nói làm chi nữa. Cả trường học cực kì học này ai mà không biết cô ta là sinh viên kim thường xuyên chức lao công, dọn dẹp. Rác chúng ta có vứt đầy trường học cô ta cũng nhặt sạch hết.

 

- Tỏ vẻ ngoan ngoãn thì cũng không ai thương. Thời hết sức bây giờ, đồng cân cần có đồng cân và có năng lực làm ăn giỏi là được coi trọng. Mọi thứ khác tiền là phù trợ và không là gì hết.

 

- Tao nghĩ là cô ta đang biểu thị cho Ban giám hiệu thấy đó. Sau này lỡ học yếu quá ra trường không nổi thì cũng xin được chân trưởng khoa vệ hoá trường.

 

Các cô ấy xúm xít lại chế nhạo bạn học đã đời rồi xúm nhau cười khúc khích bất kì là đang trong giờ học, có điều động là âm thanh hơi nhỏ một chút thôi. Giảng viên đứng lớp vẫn cứ thao thao giảng trên bụt. Cô đâm viên bị bạn hữu giễu cợt đó biết họ đang nói xấu mình, cô nhìn bọn gia tộc cắn môi, bọn gia tộc cũng phim sex nhìn lại cô với ánh mắt khiêu khích. Cô quyết định không quan tâm tới gia tộc nữa mà quay nhìn giảng sư chú tâm học.

 

Đến giờ tan học, danh thiếp đâm viên trong trường đổ ra về. Họ vào khu gửi xe lấy xe ngôn ngữ cười ầm ĩ rôm rã, tiếng đùa giỡn, gồ ga xe máy inh ỏi. Cô đâm ra viên trẻ dắt xe đạp ra về. Khi cô đi gần tới cổng trường thì mấy cô bạn cùng lớp lúc nãy lái xe máy chở nhau vượt qua cô sau đó quăng lại mấy bịt ni lông, ly giấy vừa uống nước xong xuống đất trước mặt cô, cười ha hả rồi chạy xe đi mất. Cô đâm viên đứng sựng lại, tần ngần một tẹo rồi cũng quyết định dựng xe lại khom xuống nhặt số phận rác đó cho vào thùng rác rồi mới về.

 

 

 

­§­§­§­

 

 

 

            Vào buổi chiều khi mà ánh nắng chung cuộc đã tắt, trời đất ơi mát dịu. Ở công viên một vài cụ già bách bộ chuyện trò thư giãn với nhau, vừa để tốt cho sức khỏe vừa để chia cắt sự cô đơn với nhau lúc về già. Cũng có những em bé theo ông bà đến chơi chạy giỡn đùa vui với nhau ở đó. Có một ông cụ tuổi trên sáu mươi và một cô gái trẻ đang cùng nhặt những tờ giấy, những bao ni lông và danh thiếp rác thải khác mà man di người đi chơi công viên vứt bừa bãi. Ông cụ nói với cô gái:

 

- Ngọc Nhiên à, năm nay là năm cuối đại học của cháu rồi phải không?

 

(Ngọc Nhiên là cô sinh viên trẻ hay nhặt rác trong trường). Mặt cô ỉu xìu:

 

- Dạ phải, nhưng cháu không biết mình có tốt nghiệp được hay không nữa. Cháu làm bài không tốt.

 

Ông cụ cười khà khà:

 

- Cháu của ông không cần phải lo đâu. Năm nay không tốt nghiệp được thì còn năm tới, mà rủi năm tới có không được nữa thì vẫn còn năm tiếp kiến theo nữa mà. Có sao đâu.

 

Ngọc Nhiên nhìn ông như mếu:

 

- Ông lại trêu chọc cháu nữa rồi, sao không cổ võ cháu mà ông lại nói như vậy chứ?

 

Ông cụ vỗ vai Ngọc Nhiên cười sảng khoái:

 

- Được rồi, được rồi. Ông không nói nữa, ta tiếp kiến thô lỗ đi.

 

Hai người lại đi quanh co công viên nhặt rác một công việc không thuộc về trách nhiệm của họ. Vừa đi hai ông cháu vừa trò chuyện với nhau, những câu chuyện phím thường nhật của cuộc sống, xung quanh họ. 


­§­§­§­

 

Ba tháng sau.

 

            Vào một buổi chiều trời ơi ảm đạm, mây đen kéo tới chuyển mưa. Tại công viên, Ngọc Nhiên và ông cụ ngồi trên ghế đá. Cô bé khóc lóc inh ỏi:

 

- Hu…hu…, hic..hic…Cháu không biết đâu. Cháu chẳng thể ưng ý được. Hu hu, hichic….

 

Ông cụ ra sức khuyên bảo:

 

- Thôi đi Ngọc Nhiên àh! Cháu đừng khóc nữa, cháu khóc cũng không khác hơn được.

 

- Hu….hu…Nhưng mà…ngày mai bầu bạn cháu nó tốt nghiệp hết cả rồi. Chỉ có cháu….(nấc lên một tiếng)…Cháu phải chịu lưu bang. Hu…hu…! Ông ơi, chắc cháu nghỉ học đi lượm rác với ông suốt đời quá! Hu…hu…!

 

Ngọc Nhiên lại khóc tiếp, khóc sướt mướt và lớn tiếng hơn. Ông cụ chịu hết nức tiếng khóc của Ngọc Nhiên la lớn lên:

 

- Thôi được rồi! Cháu nín đi nào! Khóc nãy giờ đã bao lâu rồi, ông không ngồi đây dỗ cháu nữa đâu.

 

Tiếng la của ông cụ làm cho Ngọc Nhiên giật thột im bật nhìn ông. Ông cụ nói:

 

- Cháu khóc, than vãn và suy sụp hoàn toàn không có ích gì. Dù chỉ là nhặt rác ông cũng không thích nhặt chung với một cô bé vô ích nản lòng như cháu đâu. Nếu ước nằm mộng của cháu là làm cho môi trường sạch đẹp, không phải một mình cháu hay một mình ông, hay là hai chúng mình là có trạng thái làm được. Có đi nhặt rác ở công viên cả đời thì nó vẫn sẽ dơ hoài thôi.

 

Ngọc Nhiên nín khóc chớp chớp mắt nhìn ông:

 

- Nếu hai ông cháu mình không nhặt  thì nhặt với ai ạ! Cháu nghĩ, cũng  chỉ có con ngốc như cháu làm ăn này thôi. Những người thông suốt minh, gia tộc đã đi làm những công việc cao siêu, lợi hại. Ai thèm đi nhặt rác như cháu chứ. Nên cứ tự mình lầm lũi đi theo ông nhặt là tốt nhất.

 

- Ai cũng có ít nhiều ý thức về môi trường, có điều nó bị che khuất thôi. Cháu phải đánh thức và làm cho nó lớn lên. Muốn làm được việc đó thì cháu phải có địa vị cái đã, lúc đó lời nói của cháu mới có cân lượng và phát huy hiệu quả.

 

- Nhưng mà….cháu làm không được đâu..Cháu học dở quá, ra trường học còn không nổi nói chi là có địa vị xã hội. Không hiểu sao trước kia cháu lại đậu hết sức học nữa. 


Ông cụ nổi cáu:

 

- Cháu cứ như vậy hoài thì sẽ không thực hiện được ước nằm mê đâu. Có hoài bảo mà không nổ lực thì cũng là vô ích thôi. Cháu phải tự áp giải quyết khó khăn của mình. Suy nghĩ lại đi, cháu đã làm cách nào vào được hết sức học thì cứ sử dụng cách đó ra trường. Ông về đây, bữa nay miễn sao không nhặt rác.

 

Ông cụ đứng lên bỏ đi. Ngọc Nhiên ngồi một mình ở đó ưu tư suy nghĩ.

 

 

 

­§­§­§­

 

Một Năm Sau.

 

Ngọc Nhiên sung sướng mặc vào người trang phủ phục tốt nghiệp. Quang cảnh buổi tốt nghiệp ở trường tấp nập tiếng nói_tiếng cười, ánh nắng rét mướt chiếu xuống làm cho nụ cười như có sức hút hơn trên môi mỗi người. Buổi lễ sắp bắt đầu và có nhẽ người sung sướng hơn cả các nhà trí thức mai sau là bố mẹ của họ. Cha mẹ của Ngọc Nhiên cũng vậy, gia tộc cười sung sướng nhìn con gái của mình trong đồng phủ phục tốt nghiệp. Ba cô nói:

 

- Con gái của ba rốt cuộc cũng nên người rồi. Con đã thật sự trưởng thành từ hôm nay.

 

Mẹ Ngọc Nhiên:

 

- Mẹ rất hãnh diện vì chưng con.

 

Ngọc Nhiên ôm chầm lấy ba mẹ văn bằng hai tay: "Con yêu ba mẹ lắm!”. Từ đằng xa có một tiếng gọi lớn:

 

- "Ngọc Nhiên!”

 

Cô quay lại và cười tươi khi trông thấy ông cụ. Ông tiến tới gần ôm lấy Ngọc Nhiên chia xẻ niềm vui với cô:

 

- Chúc mừng cháu tốt nghiệp!

 

Ngọc Nhiên cười nhìn ông:

 

- Cám ơn ông đã đến đây, chúc hạ cháu.

 

Cô cười rúc rích rồi giới thiệu:

 

- Thưa ba mẹ, đây là ông cụ mà con thường nhắc đến. Thưa ông, đây là ba mẹ của cháu.

 

Mọi người bắt tay chào nhau. Ba Ngọc Nhiên nói:

 

- Cám ơn bác bấy lâu nay đã giúp đỡ dạy bảo cháu nó học tập.

 

Ông cụ cười sảng khoái:

 

- Cũng bởi vì Ngọc Nhiên, nếu cháu nó không có ý chí thì tôi có nói bao lăm cũng không ăn thua.

 

Mọi người cười rôm rã, Ngọc Nhiên phát hiện:

 

- Hôm nay ông mặc xống áo rất đẹp. Trông ông đẹp lắm luôn!

 

- Không giống với ông già lượm rác ở công viên hằng ngày phải không?

 

Có tín hiệu chuông báo đã bắt đầu buổi lễ. Các sinh viên xếp hàng phục làm lễ. Hiệu trưởng của trường học phát biểu mở đầu nói những lời nhận xét, đánh giá và chúc mừng danh thiếp đâm viên đã hoàn bít tất việc học của mình ở trường học đại học. Cuối lời, Hiệu trưởng giới thiệu một vị khách mời đặc biệt lên phát biểu:

 

- Sau đây, tôi xin nhường lời lại cho một vị khách mời. Ông là Tổng Giám Đốc của công ty TNHH Thiên Nhiên có đôi lời với bít tất cả mọi người ở đây.

 

Một tràn pháo tay chào mừng, Ngọc Nhiên ngỡ ngàng khi đó đích thị là ông cụ cô quen, cùng nhặt rác với cô bao năm qua ở công viên. Ông đứng lên bụt phát biểu rất dõng dạc và nở nụ cười thật tươi với các bạn tân cử nhân:

 

- Xin chào danh thiếp giảng sư và danh thiếp đâm viên tốt nghiệp của trường ta. Các bạn đang ở đây đã và sẽ tiếp kiến tục là những mầm xanh, là mai sau của đất nước. Các bạn đã bỏ công ra nghiên cứu, học tập trong suốt thời kì qua, mỏi mệt nhưng vẻ vang. Đến nay, danh thiếp bạn đã được báo đền văn bằng tấm bằng tốt nghiệp. Đúng vậy, các bạn đã thành công. Sau này, tôi hi vọng rằng danh thiếp bạn vẫn sẽ tiếp thô tục nổ lực hơn nữa để đóng góp cho xã hội, cho Tổ Quốc. Và chúc các bạn mãi mãi thành công.

 

Một tràn pháo tay thật lớn vang lên khắp hội trường. Dứt tiếng vỗ tay ông cụ nói tiếp:

 

- Và điều động quan trọng tiếp kiến theo tôi muốn tuyên bố với các bạn là…Lời mời của công ty chúng tao với các đâm ra viên tốt nghiệp. Công ty chúng tôi xin gửi lời mời danh thiếp bạn đến hợp tác để cùng nhau phát triển. Mong rằng các bạn sẽ nhận lời, sự công tác của các bạn chính thị là niềm hân hạnh cho công ty chúng tôi.

 

Ông cụ đọc tên trước sự hồi hộp của các đâm viên, và điều động bất thần là trong danh sách đó có tên của Ngọc Nhiên. Một cô đâm ra viên bị lưu bang truyen sex lại trường học một năm. Chính cô cũng không dám tin vào việc này. Ông cụ nói:

 

- Tôi biết rằng có người sẽ thắc mắc tại sao tôi lại đặt lời mời tới cô bé Ngọc Nhiên, sức học tiền trung bình. Đúng vậy, cô bé học yếu nhưng cô bé lại là một sinh viên đạt điều kiện nhất trong số danh thiếp đâm viên tôi đã chọn. Chính sự lẻ loi giản, chân thành với môi trường của cô bé, đặc biệt là hành động kiên trì nhặt rác của cô. Cô gái trẻ này đã cùng một ông già như tôi nhặt rác âm thầm trong công viên suốt năm năm tuyệt học. Bị lưu bang cô bé đã dùng lòng yêu môi trường học làm động lực nỗ lực học tập để có được ngày hôm nay. Cái công ty chúng tao cần ở một nhân viên, không chỉ là sự thành thục tài tình cho công việc thôi. Mà còn cần tôn giáo đức và cái "tâm”. Sự nhẫn nại, chu đáo và bền chí sẽ giúp ích rất lớn cho công ty chế biến thực phẩm của chúng tôi. Đặc biệt là lòng yêu môi trường, công ty chúng tao đưa sự bảo đảm sức khỏe người tiêu dùng lên hàng đầu. Vì thế, chúng tao rất hạnh được cộng tác với cô Ngọc Nhiên_một con người đặc biệt.

 

Ông cụ vỗ tay bắt đầu, mọi người nồng nhiệt vỗ tay theo, Ngọc Nhiên và cả ba mẹ cô nữa vừa mừng vừa cảm động sung sướng rơi nước mắt. Các hoá viên được mời tiến lên phía trên bắt tay với ngài Tổng Giám Đốc biểu lộ sự đồng ý hợp tác giữa đôi bên. Tới lượt Ngọc Nhiên cô cảm động nhìn ông cụ:

 

- Cám ơn ông đã chọn cháu.

 

Ông cụ vỗ vai cô bé thân thiện như những lúc hai ông cháu hay trò chuyện:

 

- Con bé này, không phải cảm ơn ông đâu. Đó là năng lực của cháu. Ông đã nói cháu làm được mà.